ĐÔI MẮT VÔ HỒN
25/6/13
Tôi lạnh người vì trong ánh mắt vô hồn, có điều gì như oán trách cuộc đời. Cũng đôi mắt, cái dáng điệu này, tôi đã nhìn thấy cách đây gần hai mươi năm. Nó nhìn tôi như thôi miên làm tôi nhớ lại cha nó ngày trước.
***
Ngày đó, cha nó cũng giống như nó bây giờ chỉ khác là cao lớn hơn và có trí tuệ hơn một chút . Cha nó kết quả của một mối tình đầu đổ vỡ. Thời đó, một người con gái nếu không may mang thai sẽ bị thành kiến rất nặng. Thậm chí bị đuổi khỏi nhà. Người sinh ra cha nó là một cô gái gặp hoàn cảnh như vậy. Bị đuổi ra khỏi nhà, cô lang thang, phiêu dạt khắp nơi. Đói khát, ốm đau, nghèo khổ tưởng như đeo đẳng cô suốt đời...
Dòng đời đưa đẩy cô đến với một người đàn ông góa vợ và chưa có con. Người đàn ông này tuy nghèo nhưng rộng lượng và chí thú làm ăn. Họ đến với nhau như nắng hạn gặp mưa...
Cha nó ra đời trong sự yêu thương, đùm bọc hết mình của cha dượng. Nhưng ác nghiệt thay, cha nó lại là một đứa trẻ không bình thường. Mang triệu chứng của một người đần độn, như bị thiếu i ốt. Cuộc đời của những con người khốn khổ này càng đáng buồn hơn, khi họ không thể có thêm được một đứa con nào khác nữa. Mặc dù về kinh tế họ khá vững chắc nhờ sự cần cù, chịu khó. Cha nó lớn lên khá khỏe mạnh dù trí tuệ kém phát triển...
Đến năm mười tám tuổi, cha dượng lấy vợ cho cha nó. Mẹ nó là một cô gái quá lứa, nhỡ thì trong vùng vì trí tuệ cũng có vấn đề, tính tình có phần dở hơi. Hơn một năm sau, nó ra đời trước sự kinh ngạc của mọi người hai bên nội ngoại. Nó là một "phiên bản" không khác gì về hình dáng đối với cha nó. Có điều trí tuệ của nó kém hơn cha nó khá nhiều. Khi nó tròn hai tuổi, mẹ nó đã bỏ nó lại và ra đi với một người đàn ông khác. Còn cha nó ngày càng tiều tụy, ngơ ngẩn nặng hơn. Có lẽ cha nó dù có trí tuệ kém cũng biết buồn khi mất vợ. Một ngày kia, cha nó đã vĩnh viễn ra đi sau một cơn co giật. Hiện tại nó sống với ông bà nội, còn ông bà ngoại thì không khi nào ngó tới. Ông bà nội nó vốn khá giả, và còn khỏe mạnh nên cuộc sống của nó không thiếu thứ gì. Nó chỉ thiếu bạn bè mà thôi, không đứa trẻ nào chơi với nó cả. Thấy nó là bọn trẻ xúm lại xua đuổi, trêu chọc. Cuộc đời nửa thực vật của nó cứ trôi qua như vậy đã mười mấy năm nay.
***
Hôm nay, thấy đứa trẻ tội nghiệp đang bị một đám trẻ khác trêu chọc, xua đuổi,... Tôi chỉ biết đến gần khuyên bọn trẻ hãy để cho nó yên. Tôi không thể làm gì hơn được dù tình đồng loại đang dâng trào trong lòng. Giá như, nó là một đứa trẻ bình thường, bị bỏ rơi... thì đã khác. Đằng này nó là một đứa trẻ có cuộc sống nửa thực vật. Cái nó cần là trí tuệ và sự cảm nhận cuộc đời. Điều này, có lẽ không bao giờ nó có, cũng như không ai có thể cho nó được.
Từ hôm đó, tôi luôn bị ám ảnh bởi cái hình dáng mập mạp nhưng tiều tụi đáng thương đó. Nhất là cặp mắt nhiều lòng trắng lờ đờ nhìn tôi như dò hỏi, oán trách tôi. Tôi thấy cặp mắt nó nhìn tôi như muốn hỏi tôi rằng: ai là người đã sinh ra nó, vì sao nó lại có mặt ở trên đời này?
Ước gì, tôi có thể nói với ông bà nội nó rằng: Để cho nó ra đời cũng là vô nhân đạo, hay đúng hơn là có tội! Có lẽ, do ông bà nó không hiểu về luật kết hôn của người kém phát triển về trí tuệ hay đành "nhắm mắt đưa chân" vì sự cô đơn của tuổi già mà thôi. Và có lẽ không ai nỡ trách ông bà nội nó cả. Vì một đứa cháu đích tôn bị như vậy đã là một sự trừng phạt quá nặng rồi. /.
Hình ảnh minh họa từ: internet
P/S: Viết từ một câu chuyện có thật ở địa phương tác giả. Caocongkien
8 nhận xét :
ĐỀ NGHỊ:
Không chèn các đường link có tính chất spam, quảng cáo khi bình luận!
Tất cả những bình luận có chèn link nhằm spam, quảng cáo sẽ bị Admin báo cáo lên Google - do đó sẽ bị xóa và chặn vĩnh viễn.
Những bình luận, thắc mắc - nếu viết tắt bừa bãi, viết bằng kiểu chữ "teen",... sẽ không được trả lời và có thể bị xóa.
Rất mong quý vị thấu hiểu và thông cảm!
Xin cảm ơn!
Đau lòng bạn nhỉ?
Trả lờiXóaĐúng vậy rất đau lòng. Ở VN mình tình trạng này còn rất phổ biến.
XóaTiếc nhỉ, vậy là không có ai tuyên truyền và giải thích để cho các cuộc hôn nhân đem lại hậu quả.
Trả lờiXóaCó chứ bạn! Người ta tuyên truyền rất nhiều nhưng người dân cố chấp và "phép vua thua lệ làng, tâm lý "con đàn, cháu đống" nên đã gây ra hậu quả...
XóaCảm ơn bạn đã ghé thăm! Tối vui và an lành nhé!
Thật đau lòng,do thiếu hiểu biết để tạo ra một sản phẩm như vậy.Chắc xã hội nước ta còn nhiều cảnh ngộ tương tự.!
Trả lờiXóaĐúng vậy! Thiếu hiểu biết và cố chấp, mạng nặng tư tưởng phong kiến nên hậu quả là như vậy. Ở nước ta cảnh ngộ này còn khá phổ biến.
XóaCẩm ơn bạn! Tối vui nhé!
Nhưng con người hơn con vật - chúng ta cưu mang và thương yêu những "sản phẩm" khiếm khuyết của mình; thậm chí còn nhiều hơn.
Trả lờiXóaĐúng vậy, nếu đã để lỡ cho những đứa trẻ khiếm khuyết đó ra đời thì cần dành cho chũng nhiều hơn. Tiếc thay xã hội chúng ta - dù rất cố gắng nhưng vẫn còn đây đó những mảnh đời éo le. Và đâu đó vẫn có những "bậc" cha mẹ dang tâm bỏ rơi, thậm chí vứt bỏ đứa con của mình ngay sau khi chào đời vì chúng khiếm khuyết.
XóaCảm ơn bạn đã chia sẻ!